Fashion teens....Welcome :)
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Fashion teens....Welcome :)

hãy click để cảm nhận và đừng quên làm thành viên của Fashion teen các bạn nhé :)
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 Độc thoại của giấc mơ

Go down 
Tác giảThông điệp
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 23
Join date : 11/07/2010
Age : 28
Đến từ : Hà Nội 1 \:D/

Độc thoại của giấc mơ Empty
Bài gửiTiêu đề: Độc thoại của giấc mơ   Độc thoại của giấc mơ EmptySun Jul 11, 2010 8:45 pm

Người ta thường không dễ dàng nhớ được những gì đã mơ lúc ngủ. Tôi thì khác.

Những thứ tinh dầu mộng mị không đánh thuốc mê được tôi. Tôi rất tỉnh táo trong khi ngủ và mơ vào cả ban ngày.

Thay vì mê mệt luyện phim trên HBO hay Star Movie, tôi háo hức đón chờ buổi tối, lúc mà tôi có thể xem những bộ phim do não bộ mình tạo ra. Mỗi giấc ngủ là một sự ngạc nhiên thú vị. Ít ra là đối với tôi. Vì giấc mơ chứa đựng những điều kì lạ có phần hoang tưởng. Nó đưa tôi đến những nơi tôi muốn đến và giúp tôi có được tất cả mọi điều tôi khao khát. Tuy nhiên, đó lại là những bộ phim tôi không được biết tên, thậm chí tôi chẳng thể biết trước được nó nói về cái gì. Vậy nên thỉnh thoảng không thể tránh khỏi trục trặc, và tôi sẽ gặp ác mộng.

Dù vậy, vài cơn ác mộng cũng không ảnh hưởng mấy tới việc tôi gọi giờ đi ngủ là giờ xem phim. Và từ hơn năm năm nay, với tư cách là diễn viên hay đạo diễn gì đấy, hắn vẫn tinh nghịch nhảy tòm vào cái thế giới ấy của tôi, phá bĩnh và làm rối mù những chi tiết vốn dĩ đã rất vô trật tự. Hắn xé tơi những sợi tơ “giấc mơ” mà tôi đã cất giấu trong tiềm thức, rồi tỉ mẩn đan lại theo một kiểu rất riêng của hắn. Bằng cách này hay cách khác, với một tần suất đều đặn, hắn xuất hiện ngộ nghĩnh, giật bím tóc tôi, chọc tức tôi, thậm chí là bắt cóc tôi trong bộ dạng một tên cướp biển hung dữ chột mắt… (Dĩ nhiên là trong mơ thôi).

…Cho nên, thật tức cười khi phải thú nhận điều này:

…Tôi…yêu hắn!

Lúc đầu, tôi đã cố nghĩ đó chỉ là sự ngộ nhận, kiểu nhầm lẫn tôi vẫn thường mắc phải. Trớ trêu là tôi đã nhầm lẫn trong việc nghĩ mình ngộ nhận.

Hắn có một cô bạn gái xinh đẹp. Hắn học ở một trường danh giá. Hắn sẽ không cười với tôi nếu tình cờ chạm mặt trên đường. Hắn sẽ không làm điều ngớ ngẩn đó với một con nhỏ ngớ ngẩn. Bao nhiêu đó cũng không làm tôi bớt cái sự ngu đi. Tôi kết luận: yêu đơn phương rồi!

* * *

Năm lớp tám, tôi từng nghĩ thằng bạn ngồi cạnh quả là một đứa tồ tẹt khi tên ngốc suốt ngày giở những trò con nít với tôi. Như chổng ngược cái bút chì và để dưới mông tôi chờ tôi ngồi xuống, hay đánh lộn bằng sách với tôi khi bị tôi cáp đôi với một cô nàng cùng lớp chẳng hạn. Tôi chưa bao giờ tự nhiên trước đứa con trai nào như hắn cả. Tôi thấy hắn đáng yêu, kể cả khi hắn hắt xì chảy cả nước mũi hay cười phun đầy nước bọt.

Haha, hắn đáng yêu. Đúng thế!

Nhưng có một ngày, tôi đâm ra ghét hắn. Hắn không còn tồ nữa. Hoặc là vẫn tồ với tôi nhưng lại chững chạc và đẹp trai với người khác. Tôi hụt hẫng khi biết hắn tỏ tình với cô bạn cùng lớp. Xinh xắn , giỏi giang hơn tôi.

Tôi hụt hẫng trong một thời gian dài, dù trước đó, tôi không hề có một tia suy nghĩ nào gọi là thích hắn cả. Không hề. Nhưng bây giờ thì sao chứ? Chúng tôi như những bông bồ công anh rồi cũng phải bay đi tìm miền đất hứa. Mảnh đất của tôi không được màu mỡ như hắn, cũng không được gần chỗ hắn. Tôi chấp nhận điều đó. Nhưng không chấp nhận được những tình cảm mới.

Và tất cả là do hắn.

Tôi ghét hắn!

* * *

Tối. Điện thoại reo. Một cuộc hẹn. Anh đưa tôi đến quán café sang trọng ngay trung tâm thành phố. Rải rác các vị khách Tây Tàu đang nhâm nhi thức uống, toàn những người trông có vẻ thành đạt và sành điệu. Nhìn lại bộ điệu quê kệch của mình, tự dưng thấy “khớp”.

Tôi rụt người vào sâu trong chiếc ghế bành, làm ra bộ bận rộn với việc thổi phù phù và nhấm nháp tách trà bạc hà nóng hổi, mặc kệ anh có vẻ muốn được nói chuyện nhiều hơn. Trông tôi như thể sắp mất hút vào chiếc đệm ghế dày cộm vậy. Tôi uống trà và nghĩ có khi ngày mai báo chí sẽ giật tít: “Có một con ếch nhỏ bé tôi nghiệp vượt ra khỏi chiếc ao của mình rồi cảm thấy bị mắc kẹt ở cái thế giới rộng lớn đó, cuối cùng nó chết cong quèo trên ghế bành với một cốc trà sữa giá hơn sáu chục ngàn trong tay.” Kể ra thì cái tít ấy dài thật. Sẽ chả có báo nào đăng đâu- tôi tự nhủ.

May phước là rốt cuộc, anh cũng đưa tôi về.Trước khi tôi có thể nghĩ ra cái gì đó kì cục hơn.

… Tôi đã nghĩ, tối đó, tôi sẽ mơ về một cái gì đấy khác đi. Nên tôi quyết đinh vá lại cái lỗ thủng ở tấm màn và đi đắp chăn sớm.

Một, hai, ba,…hai lăm,.. một trăm. Mấy con cừu ì ạch nhảy qua cái rào màu trắng. Trò này vô tác dụng rồi. Giấc ngủ chưa đến. Tôi lan man tập nghĩ về anh. Tôi cũng không rõ là có thực sự muốn mơ về anh không nữa. Nói chung thì anh tử tế. Là kiểu người sẽ đưa ra những lời khuyên cần thiết cho đối phương, thậm chí dù đối phương là một đứa ngốc dễ gây mất bình tĩnh cho người khác. Người khác, như hắn chẳng hạn. Thể nào mà hắn chẳng gào lên với tôi: “ Đầu bã đậu, ăn nhiều muối iốt vào!”. Ha ha, tôi cam chắc là hắn sẽ phản ứng như thế, chỉ cần hắn ở cạnh tôi vài giây. Vài … giây…

… Mà…

Thật lạ,…Hắn vẫn ngồi đấy, đâu đó trong tiềm thức tôi, hay là đâu đó trong tim tôi…Tôi không biết nữa.

Có thể mơ về cùng một người trong từng ấy năm không nhỉ? Ôi, tôi thấy mình thật thảm hại!

… Sớm. Chị Hai mở toang cửa sổ.

- Đêm qua mày mơ gì mà cười khúc khích thế? Như con điên ấy!

Tôi không đáp. Hình ảnh hắn vẫn còn nhảy múa lung linh trong nắng. Lần đầu tiên tôi khóc. Trong giấc mơ và sau cả cơn mơ.
Về Đầu Trang Go down
http://fashionteen.friendhood.net
 
Độc thoại của giấc mơ
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Fashion teens....Welcome :) :: Tình yêu :: teen story-
Chuyển đến